|
Reunion
First reunion at Washington DC, August, 2005
| arrival
| day 1
| day 2
| day 3
| day 4
| day 5
| day 6
| day 7
| day 8-10
| post reunion
|
Post Reunion 2005
The highlights of this reunion:
Arrival night and the opening dinner celebration at midnight.
The first night in New York City. After we were lost and waited for
Ngọc Thanh to come
and rescue us.
The second day in New York City. How Bắc became the 100% certified New Yorker Driver!
Keep up with the hard earned skill Bắc, we will do it again someday.
Meeting Huệ at China Town.
Singing by the Potomac River, the temperature was 103 F, were we crazy?
Hồng & Ngọc Thanh starred in "Chuyện Ba
Người". These 2 should try audition on "American Idol"!
Costume and photo session, the girls got a make over by
Thủy.
Reunion T-shirts from Ngọc Lan and dinner.
Teleconference call with Thanh Mỹ, Phạm Văn Nga and Kim Nga.
My departure with everyone seeing me off at the airport.
Bắc
|
Cảm ơn Thanh và các bạn đã đến họp
mặt với tụi này. Tưởng như một giấc mơ, dư âm còn đó. Các
bạn có thêm một người bạn, và tôi thêm được nhiều bạn
tốt. Tôi chưa có một buổi họp mặt nào vui như vậy, và tôi vui
với các bạn như một người bạn cùng lớp. I love Hồng and I love
all what belongs to her. Vui vì khi nghe các bạn về đến mái ấm an toàn.
Ấm ấm khi các hình ảnh còn ấm ấm trong lòng. Hồng hôm nay đi làm,
tối mới về. Hồng đang làm một bài thơ cho Thanh phổ nhạc.
|
Hồng
|
Không biết phải dùng những câu văn vẻ nào
để diễn tả hết được những niềm vui của những giây phút đầu
gặp gỡ sau hơn ¼ thế kỷ. Những nụ cười rạng rỡ, những
niềm vui chóang ngợp như vỡ tung lồng ngực. Những giây phút đó
như một dấu ấn không bao giờ có thể quên được trong cuộc đời
còn lại của chúng ta. Vẫn biết tình bạn qua sách vở và tình
bạn khi còn ở ghế nhà trường, nhưng bây giờ mới thấm thía tình
cảm sâu đậm từ bạn bè.
Đưa Lan & Thành về ngày thứ bảy, chia
tay với hai người bạn cuối cùng sau ngày họp mặt, sáng chủ
nhật lại phải đi làm. Đầu óc Hồng còn say với những ngày bên
bạn bè thân thương, chẳng muốn đi làm tí nào. Có thể gọi đây
là Post Reunion Blue. Căn nhà bây giờ vắng lặng càng thêm thấm thía
nổi buồn. May mà các bạn ra về dần dần chứ không thì nuồn chín
gan chín ruột.
Bút mục không tả hết những hạnh phúc
của buổi họp mặt. Nếu nói rằng như trong mơ thì cũng chẳng
sai tí nào. Chúng ta sống như những ngày còn thanh xuân. Nói và đùa
với ngôn ngữ của tuổi đôi mươi. Sao thấy ngắn ngủi quá.
Hồng chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã đến đây, đã cho
nhau những giây phút quá ư là quý giá.
Hồng xin cảm ơn Thùy Nhung - nhà thơ Trần Hoàng Anh. Với tập thơ Trần Hoàng Anh, Hồng và các
bạn đã đọc một số bài thơ và rất thích. Những bài thơ tình,
chẳng hạn như bài “Chia ly Vinh ơi” mà các bạn tự hỏi không
biết nhân vật Vinh này là ai? Ông xã của Hồng rất thích bài
“Tâm Giang”. Bài chỉ có 3 câu thôi nhưng đã cho thấy một
chất Thiền mạnh mẻ. Cảm
ơn T Nhung đã tặng Hồng và các bạn tập thơ Trần Hoàng Anh. Cái
recipe về gà nướng chao, Hồng sẽ áp dụng một ngày rất gần
cho ông xã thưởng thức. Hôm họp mặt vì thời giờ quá eo hẹp,
Hồng chưa thực hiện được món gà nướng chao do nhà hàng T Nhung
cung cấp.
Hồng cảm ơn P V Nga đã bỏ buổi cà-phê sáng
chạy nhanh đến nhà T Mỹ để nói chuyện với bạn bè bên đây và
còn gửi tặng một bài thơ. Cảm ơn Kim Nga đã cho các bạn những
giọng cười của 30 năm về trước. Cảm ơn P Hiền đã gửi Email
chúc mừng. Cảm ơn T Nga đã thức nhiều đêm để hàn huyên tâm
sự. Cảm ơn T Mỹ đã sắp xếp để P V Nga và K Nga có điều
kiện gọi cho các bạn bên này. Những tấm chân tình ấy sẽ
sống mãi trong mỗi chúng ta, sưởi ấm chúng ta dù ở một góc
biển phương trời nào. Qua đây cho Hồng gửi lời thăm các bạn còn
lại ở Việt-Nam mà chúng ta không có dịp gặp lại để nói
chuyện.
Sau buổi họp mặt lớp ở D.C, và
lần nói chuyện với các bạn ở VN, Hồng nhớ các bạn lắm lắm. Viết
tặng các bạn một bài thơ kỷ niệm ngày họp mặt.
Kỷ Niệm
Ta thấy trên lưng những nụ cười
Và giọt nước mắt mặn trên môi
Ta thấy bạn ta như giấc mộng
Qua bao năm tháng vẫn tinh khôi
Ba mươi năm thoáng như khoảnh khắc
Mộng trùng lai đã thấy ở trên đời
Ta đi lại những bước đường còn
thiếu
Của thiếu thời chưa kịp nói thương yêu
Ta ôm lại những thân hình còn thiếu
Thiếu nhân gian rung động một nhịp đời
Ta ghì chặt những tình bạn còn thiếu
Trong đôi tay gom trọn mối tin yêu
Uống đi em, uống đi anh
Một cốc rượu vàng, một ly rượu đỏ
Vàng như lá thu, thu mãi với trời mơ
Đỏ như xuân tình trong khóe mắt
Say đi em, say đi anh
Rượu đổ ra cùng ở một bình thơ
Hát câu yêu thương dưới cành liễu rủ
Tựa lưng nhìn lại chuyện ngày qua
Khúc khích bên đời tưởng chừng mộng
mị
Dòng sông con nước hóng chuyện già
Chiều cháy nắng không nóng bằng tim nóng
Chân bước đi mà hồn ở gốc đào hoa
Ta gọi nhau từ bên kia bờ biên giới
Đã chờ nhau vì đã nhớ nhau sâu
Không gian một tấc con tim nối
Thời gian vẫn đợi thuở ban đầu
Cảm ơn giọng nói hôm qua nhớ
Một dòng thơ cho thấy mãi gần nhau
Ta về hồn còn ở nơi đâu
Mang mang nhơ nhớ lên mi sầu
Tất cả chỉ còn là kỷ niệm
Trong đáy tim ta một bể sâu
Ta mơ tình xưa luôn tươi thắm
Mong nhớ trông ai cơn gió ngâu
Các Táo và Chuối thương yêu ơi,
Nhớ các bạn nhiều lắm nên Granny Smith
đã viết bài thơ này khi đang làm việc tại bệnh viện sáng nay.
Chúc các bạn một weekend thật êm đềm, hạnh phúc.
NHỚ...
Ta
về ta nhớ rưng rưng
Nhớ
con phố thị nhớ rừng đào xanh
Ngày
vui như giấc mộng lành
Trên
cành liễu rủ thanh thanh mơ màng
Ta
về ta nhớ tiếng đàn
Tình tang khúc nhạc miên man cõi lòng
Chiều
buông con nước thong dong
Lả
lơi ngọn gió đưa dòng thơ bay
Ta
về ta nhớ đêm say
Mềm môi uống cạn tay trong tay mừng
Rạt rào mắt nhớ mông lung
Đàn chim nhạn nhỏ bay vùng trời nao
Ta về ta nhớ nghẹn ngào
Buồn dâng trong dạ ra vào ngóng trông
Nào ai có đợi có mong
Cho ngày ngắn lại cho năm không dài
Ta về ta nhớ mong ai
Miệng cười tiếng hát gót hài lướt nhanh
Dập
dìu thấp thoáng bên mành
Hoà theo cung điệu mong manh nhịp nhàng
Ta
về ta nhớ hoa Lan
Vàng bông hoa Thọ nhớ nàng Hồng xinh
Kià
anh sao đứng một mình
Bên dòng Thanh Thủy tự tình dưới trăng
|
Lan & Thành
|
Không biết nói gì hơn là lời cám
ơn thật chân thành từ ''bottom of our hearts'' của vợ chồng tụi này
đến anh Bắc và Hồng. Quí vị đã làm cho ''our dream comes true'' và
sự tiếp đón, săn sóc niềm nỡ, nhiệt tình của quí vị đã làm cho
buổi hợp mặt thật thân tình, ..so full of love. Như một giấc mơ..xa
cách 27 năm mà chung gặp lại nhau cứ giống như lúc mình mới chia
tay.
Rồi chúng ta sẽ còn những lần gặp gỡ thân mật, thương yêu như
thế nữa. Về đến Calgary tối thứ bảy lúc 12 giờ 15 khuya..đến
bây giờ, trong đầu mình vẫn còn vang đầy tiếng cười, giọng nói
của bạn bè...Chúng ta vẫn còn tiếp tục liên lạc bằng email cho
đến ngày gặp lại sau...
Thanks to you all and see you soon.
|
Ngọc Thanh
|
Back to work from our sweet reunion, I still can't help falling in love with you, four
"Trái Táo Chín" and Táo Chín's
owners... Xin gởi lời cám ơn chân tình và nồng nàn đặc biệt đến hai
bạn - Táo Hồng and Táo Hồng's owner - Bắc - và các bạn thân yêu
khác đã cho Thanh san sẽ tuần lễ hạnh phúc đó, sau 30 năm chúng
mình xa cách.
What A Wonderful Unforgetable Reunion Moment!
Thankssss.... so much.
|
Thọ
|
My very dear Anh Bắc,
I would like to join Lan&Thành to thank you and Hồng from the bottom of my heart, too. You and
Hồng, Lan and Thành are
dream couples.
I miss you all a lot and have been so depressed since I left D.C.
Thanks a lot again!
Gặp
bạn
ở
D.C.
Khi
tôi đến
D.C.
Cuối
trời
đêm tháng bảy
Lòng
bâng khuâng nỗi
nhớ
Tim
khắc
khoải
đợi
chờ.
Thời
gian như ngừng
trôi
Không
gian bỗng
bồi
hồi
Bao
lâu rồi
bạn
nhỉ?
Bao
lâu rồi
xa xôi?
Bạn
đợi
ta bên thềm
Bóng
dáng vẫn
như xưa
Tim
không ngừng
trông ngóng
Hình
như khóc trong lòng.
Đêm
tháng bảy
mong manh
Môi
cười
nối
môi cười
Vòng
tay ôm không đủ
Mắt
nhìn sáng long lanh.
Rượu
sóng sánh trong ly
Không
gian chan chứa
tình
Những
môi cười
hạnh
ngộ
Vang
góc trời
D.C.
Tháng
tám trời
D.C.
Tiếng
cười
ngập
lối
đi
Tìếng
đùa vang trong nắng
Đời
vui với
chúng mình.
Bạn
có nhớ
bờ
sông
Potamac
mơ mòng
Gẫy
khúc đàn năm cũ
Hạnh
phúc tràn mênh mông.
Mai
ta rời
D.C.
Để
lại
một
chút tình
Chết
trong lòng một
ít
Khóc
thầm
buổi
chia ly.
Thôi
hãy lau nước
mắt
Cuộc
đời
còn chúng ta
Nỗi
nhớ
dù quay quắt
Tình
bạn
khọng
phôi pha
Bạn
ơi nhớ
đừng
quên
Sang
năm trời
Cali
Lại
gặp
nhau lần
nữa
Đời
thôi hết
lênh đênh.
|
Thủy
|
Hi all my wonderful friends,
I'm missing you already, can't wait for the next reunion. ( I will be working on it very soon ). I want to send my
sincere thanks to anh Bắc và Hồng who wonderfully made our reunion so fun and memorable. I love you very much, please
stay in touch regularly so the next reunion won't feel so far away. And again, I hope you all will forgive me for being
too playful especially towards Planter with all the " abuse and molestation (like PTrinh said) ". Planter, I hope you
understand why you got treated like such, just because you 're very sweet and fun.
Love you all.
|
Phương Trinh
|
Here's something to cheer you up Kỷ An. You should tell your co-workers "I learned rumba in DC. Anyone trying it out
on me?". Happy rùm beng until you tango, chachacha, waltz it out next time we meet. Thanks everybody for a
R oaring
E nchanting
U nforgettable
N on-stop fun
I rresistible
O utstanding
N irvanian
REUNION!
Kudos to ông bà bầu Hồng Đào and Trần Bắc for a perfectly executed reunion program. I am still
savoring each
wonderful moment we had together.
Già Chiện Ottawa
|
Kỷ An
|
Back in early March this year Hồng initiated to host this first reunion. I thought 5 months would be a long time to plan
and prepare. We all said we couldn't wait. Before I knew it, I was on the plane on my way to meet my friends, with mixing
emotions. I was both anxious and curious to find out, after 27 years, how much have we changed? Would we become strangers
today?
I learned that we did change, we are mature and in control of everything we do. Our affection remains after all these
years and grows stronger today. We share our life stories through ups and downs. Each night we had so much to catch up
that we talked way past midnight. We didn't go to sleep till 2 or 3 a.m. I was like a kid at Christmas Eve, fighting my
sleep trying to keep my eyes open to catch the goodies. One night at the hotel room we all gathered while the kids were
at another room playing Monopoly, we talked till 2:30 a.m., Phương Trinh already covered herself up but I was sure she
heard every thing we talked. Time went by so fast. I think if we could, we could talk for one month and still we
wouldn't
have enough. When can we do this again?
Due to the weather and fatigues after the trip to New York, some of the sight seeing and picture taken trips were cut
back. We all agreed that our time spent together was the top priority. I felt sorry that I
couldn't fulfill my promise
to sing till my voice gave up. After the New York trip I had a sore throat. I sang like a horse that afternoon by the
Potomac River.
I want to thank Hồng & Bắc, they are the most wonderful hosts, especially Hồng for making this reunion happen, and
Bắc
was always there making sure that things were running smooth. We were so at home during our stay at
Hồng & Bắc's "Gia Trắng". We left our hearts there and brought back sweet memories. I also want to thank
Ngọc Thanh; without him we couldn't make the trip to New York and do the wonderful things in this unique city
- Time Square, Ferry tour, Broadway
Show etc. and much more after we got back to Washington DC.
I got to know everyone all over again, and gained a new friend Bắc. We share and have a lot in common. We hold on
together and become stronger than ever.
Seven days were not enough. Now I am back to my daily working life with the post reunion blue, which I did not
anticipated. I look for ways to combat the blue by looking at the pictures and videos. I relive the joy and laughter
then I tell myself I want more. 27 years ago we would never think the reunion would become a reality today, now that
we've made it happened, we will repeat the event as often as we can during the next decade, while we are still
"young"
and "YaMaHa" and our body parts are still movable.
Meantime we have the memories to treasure. We do that in our own little way. Each time
Hồng goes down to the basement
to do laundry she will "nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
..." The extra beds upstairs are still not packed away;
I hope it's not permanent!
It has been a marvelous reunion, just like the sunrise on Virginia Beach. We know tomorrow the sun will rise again,
and there will be more reunions. To all my dear friends, this is only the beginning; there are more to come. Cheers!!!
|
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về...
|
Webmaster: Andrew Luu
©Su Pham Anh Van 1978 Home Page:
All Rights Reserved 2002 - 2006
Last updated 01/02/06
|